Loading...

CUỘC ĐỜI

                                                   Cuộc đời bốn mùa thay đổi
                                                   Xuân qua Hạ đến Thu Đông
                                                   Suối nguồn thương yêu cảm xúc
                                                   Chất đầy một khối mênh mông.

                                                   Đời người bốn thời như thế
                                                   Tuổi thơ một áng mây hồng
                                                   Vô tư cười cười nói nói
                                                   Tối về gói mộng là xong

                                                   Thời gian sắc hồng cũng vội
                                                   Chao nghiêng nét đẹp qua rồi
                                                   Tuổi thơ đi vào êm ả
                                                   Tìm đâu ánh mắt nụ cười.

                                                   Trưởng thành bao nhiêu dự tính
                                                   Ơ kìa sự nghiệp, tình yêu
                                                   Cái gì cũng cần cũng muốn
                                                   Để rồi nắm được bao nhiêu.

                                                    Cuốn đi theo làn sóng biếc
                                                    Mải mê ruổi tít chân mây
                                                    Tình yêu bắt đầu lửa cháy
                                                    Đắp xây chung cuộc tháng ngày.

                                                    Lập gia đình như chiếc lá
                                                    Tả tơi mưa gió rã rời
                                                    Bao nhiêu nỗi niềm sương khói
                                                    Vốn không nói được nên lời.

                                                    Từ đây sợi dây buộc chặt
                                                    Vợ chồng, sự nghiệp, tình duyên
                                                    Suốt ngày lo toan chóng mặt
                                                    Còn đâu cái thuở thần tiên.

                                                    Đến thời tuổi già sức yếu
                                                    Lưng còng mỏi gối liêu xiêu
                                                    Má hồng khi xưa đã đổi
                                                    Mặt nhăn tóc bạc thêm nhiều.

                                                    Nét Xuân đâu rồi người hỡi
                                                    Mi cong mắt thắm yêu kiều
                                                    Giờ thì chỉ là dĩ vãng
                                                    Tuổi già thương biết bao nhiêu

                                                    Ở người bốn thời trân quý
                                                    Xin cùng ngẫm nghĩ lại vui
                                                    Ta đây sau này cũng thế
                                                    Cười duyên chung một đường về.

                                                                                                        Sơn Hải, 19/8/2014
                                                                                                        Tuệ Tánh
                                                                                                        Ảnh: Internet

Có thể bạn quan tâm


Đăng ký

Địa chỉ

Email

Facebook