Loading...

TRUYỆN TRANH CUỘC ĐỜI ĐỨC PHẬT – Phần 2: Tại Sao Thái Tử Tất-đạt-đa Quyết Định Xuất Gia?

Thái tử Tất-đạt-đa trải qua tuổi thơ rất êm đềm. Ngài được chăm sóc, dạy dỗ trong tình thương yêu và sự xa hoa của cung điện. Với sự dạy dỗ tận tâm của những bậc thầy lỗi lạc và tư chất thông minh vượt trội, Thái tử đã thông suốt tất cả các môn học chỉ sau một thời gian ngắn như: thiên văn, địa lý, toán học, võ thuật, cưỡi ngựa, bắn cung,…
 
Một hôm, Thái tử theo vua cha tham dự lễ Hạ điền để cầu nguyện mùa vụ bội thu. Khi những luống đất đầu tiên được xới lên, Thái tử nhìn thấy những con trùng bị đứt lìa đau đớn, liền đó những con chim từ trên cao sà xuống mổ lấy chúng; ẩn hiện trong rừng, các thợ săn giương cung để bắn chết những con chim; rồi những con hổ chực chờ vồ lấy người thợ săn làm mồi,…
 
Nhìn cảnh tượng ấy, Thái tử đau xót cho thân phận người và vật, Ngài lặng lẽ đến bên một gốc cây, ngồi xếp bằng lặng yên trong hơi thở. Ngồi dưới gốc cây, Thái tử cảm thấy thật bình yên, Ngài ngồi đó cho đến khi vua cha cho gọi trở về hoàng cung. Lần ngồi thiền đầu tiên ấy đã mang đến cho Thái tử một niềm hạnh phúc mà trước giờ Ngài chưa từng trải qua.
 
Đến tuổi trưởng thành, Thái tử Tất-đạt-đa kết hôn với Công chúa da-du-đà-la xinh đẹp, con gái Đức vua Thiện Giác, sau đó hạ sinh Hoàng tử La-hầu-la vô cùng khôi ngô và tuấn tú.
 
Để hiểu rõ hơn về cuộc sống của nhân dân, Thái tử cùng người hầu dạo chơi bốn cửa thành. Khi xe đi đến cửa thành phía Đông, Ngài thấy một người da nhăn tóc bạc, lưng còng, mắt yếu, đi đứng không vững, liền hỏi người hầu:
 
– Này, Sa-nặc, đó là ai vậy?
– Thưa Thái tử, đó là người già.
– Vậy sau này ta có già không? – Thái tử hỏi
– Bẩm Thái tử, ai rồi cũng sẽ già yếu và Ngài cũng vậy.
 
Thái tử tiếp tục đi dạo ở cửa thành Nam. Ngài nhìn thấy một người thân thể ốm yếu, bẩn thỉu, đang đau đớn rên la. Sau khi hỏi Sa-nặc. Ngài biết đó là người bệnh, hiểu rằng ai rồi cũng bệnh và chính mình cũng vậy.
 
Tại thành Tây, Ngài thấy một xác người hôi thối. Sa-nặc thưa rằng đó là người chết, nếu không hỏa thiêu sẽ trương sình rất đáng sợ. Nghĩ về ba cổng thành đã qua, Thái tử thấy thật xót thương cho thân phận của con người!
 
Khi tới thành Bắc, Thái tử trông thấy một vị tu sĩ tường mạo khoan thai đang bước trên đường. Khi nghe ông ấy nói: “Chỉ có xuất gia tu hành, con người mới thoát khỏi vòng quay bất tận của Sanh, Già, Bệnh, Chết”. Thái tử liền thốt lên: “Đây là sự nghiệp lớn của đời người!”. Từ đó, Ngài ấp ủ chí nguyện xuất gia, tìm đường giải thoát.
 
Lo lắng lời tiên tri của A-tư-đà ứng nghiệm, Đức vua Tịnh Phạn càng thương yêu, chiều chuộng Thái tử. Nhưng Thái tử xin vua cha ban cho bốn điều: “Xin hãy cho con trẻ mãi không già, khỏe mãi không bệnh, sống mãi không chết và không bao giờ biết đến đau khổ”. Dĩ nhiên, Đức vua không thể đáp ứng bốn điều trên cho Thái tử.
 
Sau nhiều lần suy nghĩ, Thái tử quyết ra đi tìm đạo vào năm 29 tuổi. Nhân lúc mọi người ngủ say, Thái tử cùng Sa-nặc vượt cổng thành Đông, hướng về rừng sâu. Qua bờ sông A-nô-ma, Thái tử cởi hoàng bào, cắt bỏ râu tóc, dặn Sa-nặc về báo vua cha rằng Ngài sẽ trở về khi hoàn thành được ước mơ.
 
Vậy là sau 29 năm, lời tiên đoán của tiên tri A-tư-đà đã trở thành hiện thực. Thái tử Tất-đạt-đa đã xuất gia để tìm kiếm con đường giác ngộ.
 
Nguồn: Truyện tranh cuộc đời đức Phật
Sa môn Thích Nhật từ biên soạn.

Có thể bạn quan tâm


Đăng ký

Địa chỉ

Email

Facebook