Năm thứ ba sau ngày thành đạo, đức Thế Tôn đã từ tu viện Trúc Lâm (ở thành Vương-xá) trở về cố hương là thành Ca-tỳ-la-vệ để thăm phụ hoàng cùng hoàng tộc. Khi Phật rời Ca-tỳ-la-vệ để đi địa phương khác giáo hóa thì có bảy vị vương tử con của các thân vương thuộc dòng họ Thích-ca đã xin theo Phật xuất gia, trong đó có vương tử A-na-luật…
Trong tăng chúng, Ngài A-na-luật nổi tiếng là bậc tu hành rất thanh tịnh, không bao giờ bị nữ sắc cám dỗ, vì vậy được mọi người kính ngưỡng. Duy có một tật nhỏ là tật ưa ngủ gục mỗi khi ngồi nghe Phật thuyết pháp, từng bị Phật quở trách đôi ba phen. Từ đó Ngài lập hạnh “ không ngủ ” từ đầu hôm đến suốt sáng, từ tảng sáng đến chiều đêm, Ngài ngồi mở to đôi mắt nhìn vào khoảng không, không chớp mắt, cho đến một hôm thì hai mắt sưng vù rồi bị mù loà. Chính đức Phật cầm tay chỉ dạy giúp Ngài may áo và dạy phương pháp tu định để khiến mắt sáng ra. Ngài triệt để tu tập theo phương pháp Phật dạy, và chẳng bao lâu sau đó, Ngài chứng thiên nhãn thông, thấy suốt trong ngoài, khắp cùng ba cõi, không ai sánh bằng, cho nên được đại chúng xưng tán là bậc thiên nhãn số một, trở thành một trong những vị đệ tử lớn của Phật.
Nội dung: Tổng hợp nhiều nguồn,
Hình minh họa trên banner: trích từ “Truyện tranh thập đại để tử Phật Thích Ca” do Thế Giới Phật Giáo. org (Quốc tế) ấn tống.